Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Những tác hại khủng khiếp khi thức khuya bạn cần biết



Từ 21-23h là quãng thời gian hệ miễn dịch (bạch cầu lymph) bài độc (đào thải chất độc), lúc này thái yên tĩnh hoặc nghe âm nhạc thư giãn.
+Từ 23h – 1h sáng là quãng thời gian bài độc của gan, cần tiến hành trong khi ngủ say.
+Từ 1h – 3h sáng là thời gian bài độc của mật, cũng cần thực hiện trong giấc ngủ say
*Ngủ muộn có nguy cơ gây ra nhiều bệnh tật.
+Từ 3h – 5h sáng là thời gian bài độc của phổi. Cũng chính là lý do tại sao mà người đang mắc bệnh ho lại hay ho dữ dội vào lúc này, bởi hoạt động bài độc đã chạy đến phổi. Vì thế, không nên dùng thuốc chống ho để tránh gây cản trở việc đào thải các chất cặn bã trong người vào lúc này.
+Từ 5h – 7h là khoảng thời gian ruột già bài độc, cho nên cần đi toalet vào lúc này.
+Từ 7h – 9h là lúc ruột non hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất, cho nên cần phải ăn sáng. Những người đang phải trị bệnh tốt nhất ăn sớm hơn, từ trước 6h sáng, còn với người ăn dưỡng sinh thì ăn trước 7h sáng. Những người không ăn sáng cần thay đổi thói quen xấu này, dù có đợi đến 9, 10h mới ăn cũng tốt hơn là không ăn.
+Từ nửa đêm cho đến 4h sáng là thời gian tủy sống tạo máu, cần phải ngủ say, không nên thức khuya.
*Tác hại của việc thức khuya, ngủ muộn:
1.Giảm trí nhớ.
2.Uể oải, khó tập trung chú ý vào công việc.
3.Ù tai, chóng mặt, mắt mờ.
4.Nóng nảy, cáu bẳn (dù có chú ý để tránh nổi nóng thì cũng vô ích, tới lúc nóng là không kiềm chế nổi).
5.Đau mỏi cơ, có thể thỉnh thoảng bị chuột rút. Đối với những người tập thể hình thì việc thức khuya sẽ giảm khả năng phục hồi và phát triển của cơ bắp.
6.Trung khu thần kinh uể oải thì thần kinh vị giác cũng trì trệ, dẫn tới ăn uống không ngon miệng.
7.Da mặt nhợt nhạt, thiếu sinh khí, nhiều dầu, đôi khi sần sùi và nổi mụn, dưới mắt có quầng thâm.
Thức khuya ảnh hưởng đến làn da, nhất là da mặt. Thông thường là khoảng từ 10-11 giờ đêm da ở trong trạng thái dưỡng và hồi phục. Nếu như thường xuyên thức khuya sẽ làm rối loạn hệ tuần hoàn bình thường của việc trao đổi chất và hệ thống thần kinh, sẽ khiến cho da bị khô, giảm sức đàn hồi, bị sạm và không mịn màng…
8.Khô mắt, mỏi mắt, và nếu mắt phải làm việc khuya trong điều kiện thiếu ánh sáng thì dễ bị giảm thị lực.
9.Thức khuya hay ngủ ít có thể dẫn tới nguy cơ tăng cân theo chiều hướng tiêu cực, có thể gây thêm các tác dụng khác là nguy cơ mắc bệnh tiểu đường, tăng huyết áp…
10.Bên cạnh đó thức khuya trong thời gian dài dẫn đến nguy cơ mắc bệnh ung thư cao hơn so với những người không thức khuya.
Theo đồng hồ sinh học thì:
-Trạng thái ngủ từ 0 đến 1 giờ sáng khiến cơ thể được nghỉ ngơi thực sự, giúp tinh thần sảng khoái, dung nhan tươi tắn khi tỉnh dậy. Nên ngủ trước đó tầm 1 hoặc 2 tiếng, để vào tầm thời gian nói trên thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.
-Từ 1h tới 5h sáng là lúc cơ thể tiết ra các chất tái sinh và nâng cao hệ miễn dịch. Thức khuya thì rút ngắn hoặc thậm chí làm cơ thể bỏ qua giai đoạn này, lâu dần sẽ suy sụp thấy rõ.- Trong các giai đoạn ngủ sâu thì cơ thể tiết nhiều hooc môn để cân bằng và nâng cao sức đề kháng, mà thức khuya thì khiến hoạt động ấy xảy ra chậm và ít hơn.
Tác hại của việc thức khuya, ngủ muộn có rất nhiều, có loại về lâu dài mới phát tác, có loại thì ngay hôm sau đã có thể phát tác rồi, ví dụ như mắt thâm quầng, mệt mỏi, trí nhớ giảm sút. Thức khuya cũng ảnh hưởng đến hệ thần kinh. Nên nhớ rằng ban đêm hệ thần kinh giao cảm của con người sẽ nghỉ ngơi, vì ban ngày nó đã hoạt động rất mạnh để giúp con người làm việc và sinh hoạt. Nhưng những người thức khuya thì thần kinh giao cảm vẫn hoạt động mạnh. Như vậy, ngày hôm sau chắc chắn chúng ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, sa sút tinh thần, đầu óc căng thẳng, trí nhớ kém, khó tập trung tư tưởng, phản ứng chậm, hay quên, chóng mặt, nhức đầu… Lâu ngày sẽ dẫn đến bị bệnh suy nhược thần kinh.
Hi vọng qua bài viết này phần nào bạn đã hiểu rõ tác hại của việc thức khuya và hãy khắc phục nó để cơ thể của bạn được bình thường và bạn luôn khỏe mạnh

Nguồn : Internet . 

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Dòng chảy của Pháp quả thật diệu kỳ Thầy nhỉ


...Thầy kính mến,

Mỗi khi nhớ đến cái tên Thường Minh Thầy đặt cho, con lại không quên sứ mệnh cuộc đời mình. Qua mỗi giai đoạn, con cảm thấy mình trưởng thành hơn. Có điều gì hay, dở, con lại muốn kể với Thầy.


Cũng như bao người, con chẳng muốn chọn cho mình con đường gian lao để đi. Nhưng khó khăn, vất vả, thách thức lại cứ tìm đến con ngay khi con bước qua tuổi 13. Khi còn vô minh, con thường than thân, trách phận. Sau này, khi hiểu nhiều hơn Phật Pháp, con lại muốn cám ơn những nỗi gian khổ ấy vì đã cho con học nhanh hơn, thấm thía hơn. Gần đây, con đang điều trị hiếm muộn. Trong quá trình đó, con quan sát thấy sự đau đớn, mệt mỏi rã rời của thân xác, những lần thất vọng, buồn bã của tâm, những lúc nản chí muốn từ bỏ rồi lại bừng sáng tia hy vọng…


Thế rồi, trong một giây phút, con đã ngộ ra công lao sinh thành của cha mẹ, cảm nhận được tình thương của mẹ, của người bạn đời, của bạn bè, cô chú, … thấu hiểu được nỗi đau của những em bé bị bỏ rơi, của những người mẹ sinh ra con không lành lặn, thông cảm được với sự bế tắc của những người phụ nữ không thể sinh con, thấy ra sự nhẫn tâm, những định kiến, quan niệm của xã hội với những người phụ nữ vô sinh… Cũng nhờ quá trình trải nghiệm này, con đã hiểu lời dậy của Đức Phật về duyên, nghiệp và sự chuyển nghiệp trong “chuyện Tiểu vương Kalinga”, phân biệt được thế nào là nỗ lực xuất phát từ tham, sân, si và thế nào là sự nỗ lực, tinh tấn cần phải có để thay đổi.


Con học được nhiều điều lắm Thầy ơi. Trái tim con rộng mở hơn, lòng từ bi ngày một dâng đầy. Đến một lúc, con thấy tình thương, sự nhẫn nại và những nỗ lực của con lại làm động lòng cha mẹ, người thân và cả những người chẳng có quan hệ máu mủ, ruột rà. Con đã thấy bản chất của tình thương thực sự đều giống nhau cho dù với ai, ở đâu… chẳng qua do mình tự thu hẹp lại trong phạm vi sở hữu (bố/mẹ của tôi, con cái của tôi) mà thôi phải không ạ? Giờ đây, con sẵn lòng mở rộng vòng tay đón nhận và nuôi nấng bất cứ em bé nào, không phải vì sợ tuổi già không nơi nương tựa mà bởi vì con muốn trả ơn cuộc đời và học thêm nhiều bài học mới. Vâng, nói là vậy nhưng con biết quá trình thực hành lòng từ bi ấy còn nhiều khó khăn, thách thức ở phía trước.


Sáng nay lúc con ngồi tập thiền, trong lúc tâm trí vẫn còn miên man, nó chợt nghe thấy tiếng rao bán bánh mì, tiếng còi xe máy bim bim ngoài ngõ, những âm thanh bình dị mà chứa đầy hơn thở cuộc sống. Nó thấy cuộc đời đang đẹp làm sao!


Dòng chảy của Pháp quả thật diệu kỳ Thầy nhỉ !?


Con kính mong Thầy khỏe và hành trình về Bửu Long được suôn sẻ.


Kính thư,

Con
Thường Minh

Nguồn : http://goo.gl/xDKEpA

- http://www.trungtamhotong.org/


Cuộc đời “không là gì cả mà cũng là tất cả”



Cuộc đời “không là gì cả mà cũng là tất cả”

Thưa Thầy,

Khoảng thời gian qua con sống rất phiền muộn, lo toan, sợ hãi đủ thứ. Nhưng cũng nhờ thế mà con cũng thấy mặt mũi con phần nào. Tham lam có, dính mắc có, yếu đuối có, ngã mạn có, lợi danh có... mọi thứ trên đời đều có. Và con lấy sự sinh diệt trong tâm và sự đến đi của pháp mà sống. Nó đến rồi đi. Mọi sự đều thế. Không là gì cả mà cũng là tất cả!

Con đang thấy những sai lầm và vướng mắc của con nhiều lắm, nhưng con vẫn chưa buông được, đâu phải nói buông là buông được liền. Chắc là phải nhờ pháp tiếp tục tác động thêm nữa để con học cho thông mới được. Nhưng cũng không sao, phản ứng của con cũng từ từ nhẹ bớt phần nào. Không sao, cứ để chín mùi chứ con không muốn dùng lý trí và ý chí để xử lý gì nữa. Con để xem nó diễn biến ra sao!

Lúc con buồn bực hoặc bị tham ái dụ dỗ thì con có bạn ND - người bạn đạo thân tình - thức tỉnh con. ND thông minh nhờ trải qua bài học bị chồng phản bội đau đớn ra sao nên bây giờ bạn ấy cứng cáp lắm. ND biết thương yêu thông cảm, chia sẻ và thẳng thắn với con. Con đang đi những bước mà ND đã đi qua nên đã hiểu được bên trong bên ngoài con như thế nào. Nhờ những câu hỏi hoặc chỉ thẳng của bạn ấy làm con phải xem lại chính mình. Mấy hôm trước con đau khổ lắm. Cảm giác bị người mình yêu thương bỏ rơi nó đau đớn, tức tưởi, tủi nhục biết dường nào! Đã từng kết tóc xe tơ, đã từng yêu đương say đắm, đã từng có con có cái với bao kỷ niệm bên nhau rồi đùng một cái nói chia tay là xong được sao? Tuy biết rằng tất cả chỉ do ảo tưởng dựng lên, nhưng nó đã tô đậm nét trong con từ lúc nào rồi, và bây giờ là dính mắc, yếu hèn, va vấp, hụt hẫng... thì chỉ còn biết vậy thôi chứ làm sao bây giờ?! 

Thầy biết không, con thấy con là một người vợ rất vô duyên, vụng về, chỉ muốn chồng con và mọi chuyện như ý theo tham vọng của mình... nên chồng đòi chia tay cũng phải. Làm vợ không ra vợ, chỉ muốn làm ăn phát đạt cho nở mặt nở mày với thiên hạ, nhất là với anh chị em trong nhà, mà không biết nghiệp duyên của mình chỉ có thế, nên đã đẩy chồng con vào con đường danh lợi mà anh không hề màng tới, khiến anh chán chường mệt mỏi, căng thẳng suy vi, thế là vô tình con đã biến chồng con ra nông nổi này đây. Nhưng thành công có cái giá của thành công, thất bại có bài học của thất bại. Thuyền to thì sóng lớn, tham vọng thì lo âu, yêu thương thì thù hận... để rồi có nghĩa gì đâu? Không là gì cả! Con đường này con đang đi càng lúc càng thấm thía... thôi thì cứ để con học nốt cho xong bài học làm người giữa cuộc đời vốn thế!

Con kính chào Thầy. Con chúc Thầy mạnh khoẻ.
Con, Hoàng Hoa

---

Ngày 10 – 08 – 2012

Hoàng Hoa ạ,

Thầy đi Hội An về thì bị cảm cho đến nay vẫn còn sổ mũi. Lâu nay thầy vẫn biết thông tin về con nhưng thầy cứ để con một mình tự đối phó với tình hình diễn biến. Con mới thật sự là người quyết định về vận mệnh của mình, dù đúng hay sai thì cũng là bài học tùy duyên thuận pháp tất yếu mà mỗi người phải trải qua, đúng không con? Thầy chỉ nói lên nguyên lý thôi còn vận dụng thì tùy khả năng mỗi người mà ứng xử để điều chỉnh nhận thức và hành vi của mình. Thầy và bạn con là những người sẵn sàng chia sẻ, góp ý để giúp con với tư cách người thầy, người bạn trong đạo nghĩa của những người cùng "lấy giác ngộ làm sự nghiệp".

Đúng là trước đây con luôn muốn làm theo ý mình, nghĩa là muốn được như ý, nên con phải trải qua những điều nghịch ý để quân bình lại thôi. Pháp luôn nhắc nhở để giúp con điều chỉnh những ảo tưởng sai lầm. Chỉ mới chưa đầy nửa năm nay từ khi con chuyển hướng làm ăn thì con đã chịu nhiều khó khăn phức tạp, nhưng đồng thời cũng nhờ vậy ít nhất con cũng đã thấy ra không có gì như ý mình được cả. Cho đến khi con giác ngộ ra khổ đế - chân lý "bất như ý" - trong 3 yếu tính của cuộc đời là vô thường, khổ, vô ngã và thấy đó là chuyện đương nhiên để không còn khát khao tham vọng, thì con mới thấy mọi chuyện thật bình thường mà cũng thật kỳ diệu.

Thầy đã nói cuộc đời sinh ra để giác ngộ chứ không phải để thành công. Thành công cao nhất là giác ngộ ra sự thất bại. Thất bại không phải để rút kinh nghiệm cho thành công về sau mà thất bại chính là thành công. Nói cho dễ hiểu thì thất bại của cái ta ảo tưởng chính là thành công của pháp chân như thực tánh. Cuộc đời quả là một quy trình hoàn hảo cho sự giác ngộ nhưng là bất toàn cho cái ngã cầu toàn.

Bản ngã cũng là một điều kỳ lạ, chính nó tạo ra vô minh ái dục, tà kiến tham ái… để dẫn dắt chúng sinh lao đầu vào cõi luân hồi sinh tử, phiền não khổ đau. Bản ngã luôn cầu toàn nhưng chỉ gặp những hiện tượng bất toàn của đời sống, nên bản ngã chỉ là quy trình của hy vọng và thất vọng mà thôi. Nhưng cũng chính nhờ động cơ tham sân si mà nó dẫn dắt đã giúp chúng sinh ra đi tìm tòi khám phá ý nghĩa đích thực của cuộc đời. Sự chìm dắm, cố chấp, si mê, lầm lỗi của bản ngã đã giúp tánh biết trong mỗi người biết trải nghiệm và chiêm nghiệm muôn mặt của cuộc sống trần gian. Bản ngã luôn sai lầm để tánh biết biết được thế nào là sai lầm mà điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đến khi thấy ra bản chất đích thực của vạn pháp. Đó chính là sự hoàn hảo trong sự bất toàn của đời sống. Con nói đúng, cuộc đời “không là gì cả mà cũng là tất cả”. Và một lần nữa con lại đúng khi nói: “cứ để con học nốt cho xong bài học làm người giữa cuộc đời vốn thế!”

Chúc con học ra bài học giác ngộ của mình.

Thầy Viên Minh .

- http://goo.gl/OZJuqa

Giác ngộ ngay khổ đau...


Con thương mến
            Thầy mới là người đáng trách. Từ lâu Thầy rất ít có dịp để chăm sóc đến đời sống tinh thần của con. Tuy nhiên, Thầy luôn luôn tin rằng con, một phật tử đã trưởng thành, không bao giờ có thể bị ngã gục. Thầy cũng tin rằng tình thương mà Thầy dành cho con đủ để có thể nhắc nhở và an ủi con giữa những cơn sóng gió của cuộc đời, và lòng kính tín của con đối với Tam Bảo sẽ giúp con an nhiên vượt qua mọi hiểm nguy, gian khó.
            Con biết không, Thầy nói điều này con đừng buồn, khi đọc thư con Thầy vô cùng xúc động, nhưng Thầy đã cười, không phải cười chế nhạo con đâu, mà cười vì thương con, thông cảm với con và vui mừng cho con. Một nụ cười khó lắm mới cầm được nước mắt. Thầy vui mừng vì con đã thấy. Thật ra, con có ngã gục đâu, trái lại con đang vươn lên đó chứ ! Con cũng đâu có làm mất thể diện của Thầy như con đã nghĩ, chính con đang xứng đáng là một Phật tử trưởng thành trên đường Đạo. Con không nhận ra điều đó hay sao? 
            Con thương mến,
            Đối với tình thương của một vị Thầy, khi thấy đệ tử hạnh phúc sẽ không vì hạnh phúc ấy mà vui, khi thấy đệ tử khổ đau sẽ không vì khổ đau ấy mà buồn, vì có sá gì hạnh phúc khổ đau giữa trần gian. Chỉ có sự giác ngộ của người đệ tử mới làm cho Thầy vui sướng mà thôi.
            Giác ngộ nghĩa là thấy rõ, càng ngày càng rõ bản chất như thật của sự sống. Sống và nhận thức được sự buốt đau tột cùng của sự sống mới có thể giải thoát và an nhiên.
            Khi con gặp những người có vẻ hạnh phúc vui tươi, như đang hãnh diện với những địa vị, giàu sang của mình, con đừng tự ti mặc cảm mà hãy thương họ ! Họ mới là kẻ đang bị chìm đắm, vì chìm đắm là thỏa mãn với hạnh phúc mà không tự biết mình đang bị đắm chìm.
            Còn con, con đã giáp mặt với khổ đau, đã thấm thía với tủi nhục, nhờ vậy con đã tận mắt nhìn nó và thấy rõ mặt mũi nó ra sao, và nhờ vậy con mới phát hiện được chân tướng ẩn núp đàng sau hạnh phúc và đau khổ. Như thế con đang bước những bước chính xác trên đường giác ngộ, đang đối diện với bộ mặt thật của cuộc đời mà Đức Phật đã từng khai thị trong Bốn Sự Thật Vi Diệu. Đừng lùi bước, bên cạnh con còn có tình thương yêu và niềm cảm thông sâu xa của Thầy.
            Con ơi, hãy can đảm vươn mình đứng dậy hiên ngang như con mãnh sư để nhìn ngắm cuộc đời, đừng sợ hãi lẫn tránh, cũng đừng toan tính gì hơn cho cuộc đời này nữa. Nếu con mong ước một hạnh phúc, một sự cải thiện nào, đó mới chính là kẻ thù nguy hiểm. Hãy trả hạnh phúc lại cho hạnh phúc giả tạm của cuộc đời, hãy trả khổ đau lại cho cuộc đời ngập tràn đau khổ. Còn chúng ta, những người con của Đấng Giác Ngộ, phải giác ngộ, phải giải thoát, không bám víu vào một cái gì tốt đẹp hơn trong cuộc đời. Hạnh phúc trần gian mới là vực thẳm bi đát khôn cùng, vì nó chỉ là cái ảo ảnh trước mắt của những kẻ lạc đường trong sa mạc. Thương chúng sinh Đức Phật không ban cho họ thứ hạnh phúc trần gian ấy, vì Ngài biết rõ rằng chỉ có an ổn thanh tịnh mới là nguồn chân phúc ngọt ngào vi diệu.
            Con hãy chấp nhận tất cả những gì đến với mình từ cuộc đời, từ sự sống hay từ nỗi chết. Không cầu mong gì cả, không sợ hãi gì cả, con hãy thản nhiên đi vào cuộc đời. Hãy lặng nhìn và lắng nghe đau khổ. Hãy kham nhẫn và chịu đựng kiên trì với nó. Và hãy sẵn sàng đón nhận hạnh phúc hay khổ đau của cuộc đời như người đánh vợt tiếp nhận những quả banh bất ngờ của đối thủ. Vì con ơi, không có con đường giác ngộ nào không hiểm nguy, gian khó, không có sự giải thoát nào không đi qua cay đắng, chông gai. Đừng sợ cuộc hành trình đơn thân độc mã. Con không đi một mình đâu, bên cạnh con còn có Thầy, Sư thúc và các bạn bè đồng đạo. Nhưng hãy nhớ con phải đi trong niềm cô đơn thầm lặng của chính mình.
            Con thương mến, thực ra đau khổ, tủi nhục không phải là kẻ thù của chúng ta, mà chính những tâm niệm xấu xa tăm tối núp lén dưới nhiều hình thức khác nhau bên trong chúng ta để dựng lên muôn vàn bộ mặt khác nhau của giả ngã mới là kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Vì vậy hãy thận trọng, tỉnh thức, đừng để bị kẻ thù lừa bịp một cách dễ dàng.
            Khi ngồi dưới cội cây Bồ Đề, chính nhờ phát hiện ra mặt thật của những kẻ thù mà Bồ Tát trở nên thanh tịnh. Chính vào giờ phút giác ngộ ấy, Ngài đã đối diện với tất cả kẻ thù bên trong đang ồ ạt tấn công theo chiến thuật biển người. Nhờ thế, Ngài nhận diện tất cả những bộ mặt hư ngụy đầy nguy hiểm của chúng. Ngài chỉ vào mặt chúng: “Hỡi những kẻ thù, các ngươi chính là tham muốn, bất mãn, khao khát, ái dục, hôn trầm thụy miên, sợ hãi, hoài nghi, phỉ báng, cố chấp, lợi lộc, khen tặng, vinh dự, địa vị, tự tán hủy tha ... Từ bao nhiêu kiếp rồi ta đã tìm kiếm các ngươi, nhưng các ngươi cứ núp lén sau bình phong cái ngã và không chịu xuất đầu lộ diện, nay thì các ngươi tự dẫn xác đến đây để ta thấy rõ bộ mặt hư ngụy của các ngươi, từ đây các ngươi không thể lén lút dưới bất cứ mặt nạ nào để đánh lừa ta được nữa”.
            Giác ngộ là như thế, là thấy rõ mặt thật của những kẻ thù mà xưa nay con xem là bạn hay thậm chí còn xem là chính mình. Nay con đã thấy mặt mũi của những kẻ thù trong lòng con, đó là một bước tiến vĩ đại trên đường giác ngộ.
            Hiểu được một cách thâm sâu tất cả ý nghĩa khổ đau, hiểu được đâu là con đường giác ngộ, con mới thực sự hiểu được thế nào là tình thương yêu. Con nói con thương yêu những người thân thuộc như chính mình thì trước hết phải biết yêu thương chính mình. Yêu thương chính mình thì phải biết quên nó đi để bước vào con đường đầy gian nguy hiểm trở, để thành tựu sự giác ngộ cuối cùng. Như thế khi yêu thương người thân thuộc sao con lại ao ước cho họ được những hạnh phúc thế gian? Yêu thương họ con hãy tập có nụ cười khi thấy họ đang đối đầu với đau khổ, vì chỉ ở đó họ mới thấy ra đường vào giải thoát. Nhất định sự giải thoát mới là hạnh phúc cuối cùng. Nhưng giải thoát chỉ là hệ quả của giác ngộ, mà muốn giác ngộ thì phải thấy ra đau khổ, và nguyên nhân sâu xa của nó.
            Con hãy tập yêu thương chính mình và mọi người với tình thương đau buốt ấy rồi con mới hiểu được thế nào là lòng từ bi vô lượng của Chư Phật. Phải dũng cảm lên con mới có được tình thương như thế. Thiếu dũng và trí tình thương chỉ là phản ánh của lòng ích kỷ, là khóc than bi lụy, là luyến ái buộc ràng. Với tình thương đầy hệ lụy như thế ta chỉ tự ràng buộc chính mình và tha nhân vào trong vòng lao lung đau khổ. Chẳng khác nào một người yêu chim bắt nó nhốt trong cái lồng vàng son của hắn. Tình thương như thế đã trở thành tù ngục, ở đâu có ngục tù, ở đó tự do ngộp thở. Thiếu tự do và sáng tạo thì cánh cửa giác ngộ đã khóa chặt mất rồi. Con ơi, huống nữa là tình thương đầy toan tính lợi dụng và lừa lọc thì chỉ đưa con người rơi sâu vào hố thẳm bùn nhơ, phải không con ?
            Trở lại với sự thật xót đau của cuộc đời, ở đó sẽ là môi trường thích hợp cho con phát triển tình thương, một tình thương vô ngại đủ để hỗ trợ cho hành trình giác ngộ giải thoát.
            Cuối cùng, Thầy chép cho con một đoạn trong “ Luận Bảo Vương Tam Muội để giúp con can đảm tiến lên trên đường tu tập.
            “ Đức Phật thiết lập chánh pháp, lấy bệnh khổ làm thuốc hay, lấy hoạn nạn làm thành công, lấy gai góc làm giải thoát, lấy ma quân làm đạo bạn, lấy khó khăn làm sự tác thành, lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ, lấy kẻ chống nghịch làm người giao du, lấy sự thi ân làm đôi dép bỏ, lấy xả lợi làm vinh hoa, lấy oan ức làm đà tiến thủ. Thế nên ở trong chướng ngại mà vượt qua tất cả”.
            “ Đức Thế Tôn được giác ngộ chính trong mọi sự chướng ngại, Angulimàla hành hung, Devàdatta khuấy phá mà Đức Phật giáo hóa cho thành đạo tất cả. Như vậy há không phải sự tác nghịch là sự tác thành mà sự khuấy phá là sự giúp đỡ cho ta đó sao?”.
Con thương mến,
            Con hãy hành động như những người Phật tử đã trưởng thành, không tự ti mặc cảm, không rụt rè yếu đuối, và nếu cần con có quyền hãnh diện mình là người con Phật. Nói thế không có nghĩa là tự tôn mà chỉ để tự tin ở chính mình trên hành trình giác ngộ. Thầy cầu chúc cho con có thừa dũng mãnh để vượt qua mọi gian nguy với những bước chân thênh thang vô ngại giữa không thời gian biến ảo vô thường. 
                 “Hãy lắng nghe bước chân
                  Bước chân qua thời gian
                  Thời gian vô sở trụ
                  Chân bước hề thênh thang”

-Tuyển tập Thư Thầy - Thiền Sư Viên Minh .